Cai nghiện ở trên cây
Đến cầu Huy Ngạc (Đại Từ, Thái Nguyên), chỉ cần nhắc tới "tổ chim" của Nguyễn Văn Giang, 38 tuổi trú tại xã Hùng Sơn là ai ai cũng biết. Giang đã ngự trên hai cây duối cổ thụ tính đến nay cũng đã được 3 năm.
Giang trước đó là một chàng trai thông minh, học giỏi và từng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng rồi mẹ Giang bị chó dại cắn chết, một năm sau bố Giang cũng vĩnh viễn ra đi do bạo bệnh. Học xong lớp 12, Giang theo người chú ruột rong ruổi khắp các bãi vàng. 6 anh chị em khác trong gia đình cũng mỗi người một phương.
Giống như những phu vàng khác, Giang bập vào thuốc phiện. Rồi Giang quyết tâm giã từ nàng tiên nâu bằng cách rời bỏ bãi vàng Na Rì (Bắc Kạn) vào tận Tây Nguyên.
Trong một lần đi “vui vẻ”, Giang làm quen và yêu say đắm cô gái bán dâm quê gốc Tiền Giang. Hai người ở với nhau và sinh được một cô con gái. Họ kéo nhau ra Tiền Giang sống được hai năm và ra Bắc ở. Những người bạn nghiện rủ rê, Giang tái nghiện. Giang trở thành người vũ phu, bặm trợn. Vợ Giang ôm con bỏ đi. Không còn ai thân thích bên cạnh, mức độ nghiện của Giang cứ thế nặng lên.
Giang lại quyết tâm cai nghiện. Lúc đầu Giang định dựng một căn nhà nho nhỏ trên mảnh đất của bố mẹ để lại, nhưng, làm nhà thì tốn tiền, mà một người nghiện thì lấy đâu ra tiền. Giang quyết định bỏ lên cây sống.
Sẵn 2 cây duối cổ thụ hai bên với những cành cây tủa ra, chỉ cần ghép vài mảnh nứa, bên trên căng một cái bạt là có ngay chỗ chui ra chui vào. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng chủ nhân của căn nhà đặc biệt ấy cũng thiết kế khá cầu kỳ. Để tránh gió lớn bay mất nóc nhà, các rèm, bạt được buộc dây thừng rất cẩn thận, đầu dây là những hòn đá tảng được thả lơ lửng để giữ bạt. Phía dưới chân cây duối là một cái bàn thờ.

“Tư gia” của Giang cách mặt đất gần 3m.
Đọc thêm »
No comments:
Post a Comment